• Sailor Moon Music
Tuxedo Mirage Sailor MoonS

Welcome to Sailor Moon&Sailor Senshi FC

[Sách] Beautiful Creatures

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Mar 21, 2013 6:32 am
Alice
Alice
☼Queen

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [Sách] Beautiful Creatures


Alice đang đọc cuốn này bằng tiếng Anh, hôm nay search thử không ngờ cũng có dịch sang tiếng Việt, các bạn ai thích thì đọc nha. Đã có phim, hiện đang chiếu rạp tại Mỹ, hình như còn chiếu trong vòng 1 - 2 tuần nữa.
----------------------------
Nguồn: (http://kst.vn) dana123@kst.vn - KST Community





[Sách] Beautiful Creatures 42210BeautifulCreaturesGarciaStohl

Tác giả: Kami Garcia – Margaret Stohl
Tên tiếng anh: Beautiful Creatures
Người dịch: (http://kst.vn) dana123@kst.vn - KST Community

Đây là bản dịch hoàn toàn phi lợi nhuận, chỉ vì tình yêu với truyện cũng như mong muốn chia sẻ với bạn. Mình không có bản quyền cuốn sách này, và khi bạn đọc nó, xin hãy nhớ rằng bạn đang đọc sách không có bản quyền. Vì thế các bạn vui lòng không mang truyện đi post ở nơi khác khi chưa hỏi mình nhé. Bản dịch này không nhằm mục đích và cũng không thể cạnh tranh với bản dịch của nhà xuất bản. Đồng thời, nếu bạn yêu thích và có điều kiện, hãy đón đọc bản dịch của nhà xuất bản hoặc hơn nữa là mua sách để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản khi cuốn sách được xuất bản tại Việt Nam.

Giới thiệu:

Lena Duchannes không giống bất kì ai mà những người dân thị trấn phía Nam Gatlin đã từng thấy.
Cô đang phải đấu tranh để che giấu sức mạnh của mình.
Một lời nguyền đeo bám gia đình cô qua bao nhiêu thế hệ…
Nhưng ngay cả khi ở trong những khu vườn rậm rạp, những đầm lầy tối tăm hay những nghĩa trang đổ nát bị bỏ quên, một bí mật không thể ẩn nấp được mãi mãi.

Ethan Wate – người đang đếm từng ngày từng giờ đến ngày cậu có thể thoát khỏi Gatlin – luôn bị theo đuổi bời giấc mơ trong đó xuất hiện một cô gái xinh đẹp mà cậu chưa bao giờ gặp. Cho đến khi Lena chuyển đến đồn điền lâu đời, nhiều tai tiếng nhất trong thị trấn, Ethan không hiểu tại sao cứ bị lôi cuốn vào cô . Và cậu làm mọi cách để khám phá ra mối quan hệ giữa họ…
Ở một thị trấn chưa từng có điều gì bất ngờ xảy ra, một bí mật có thể thay đổi mọi thứ.

[Sách] Beautiful Creatures BD_Italy_SEDICESIMALUNA1
-------------------------------------------------
Nơi xa xôi hẻo lánh



Chỉ có 2 loại người trong thị trấn chúng tôi, “người ngu dốt và chậm chạp”. Bố tôi đã âu yếm phân loại những người hàng xóm chỗ chúng tôi. “Những người bắt buộc phải ở hoặc là quá ngu ngốc để ra đi. Ai cũng đều thấy được lối ra cả”. Không có đáp án cho câu hỏi ông là loại người nào, mà tôi cũng chưa từng có can đảm hỏi. Bố tôi là nhà văn, chúng tôi sống ở Gatlin, phía Nam California. Bởi vì nhà Wates, từ đời ông cố cố cố cố của tôi đã chiến đấu và chết ở bên kia sông Santee trong suốt cuộc Nội chiến.

Chỉ có điều người dân ở đây không gọi là Nội chiến. Tất cả những người dưới 60 gọi nó là “ Cuộc chiến tranh giữa các bang”. Còn những người trên 60 thì gọi đó là “chiến tranh xâm lược phía Bắc”, như thể bằng cách nào đố người phương Bắc đã đưa người phương Nam vào chiến tranh chỉ vì vài kiện hàng bông vậy. Tất cả mọi người, thật vậy, trừ gia đình tôi, chúng tôi gọi đó là cuộc Nội chiến.

Một lý do mà tôi nóng lòng muốn thoát khỏi nơi đây.

Gatlin không hề giống hề giống những thị trấn mà bạn nhìn thấy trong phim, trừ khi đó là bộ phim từ 50 năm trước, chúng tôi ở quá xa Charleston để có một hiệu Satbucks hay McDonalds. Tất cả những gì chúng tôi có là Daree Keen. Thư viện vẫn còn lưu giũ thẻ catalog, trường cấp 3 vẫn còn có bảng đen. Và bể bơi chung của chúng tôi là hồ Moultrie mà ở trong là thứ nước âm ấm màu nâm. Bạn có thể xem phim ở rạp Cineplax, nhưng lúc đó cũng là thời điểm phim đó đã ra đĩa DVD rồi, bạn phảI xin đi nhờ đến Summerville, gần trường cao đẳng công lập. Các cửa hàng đều ở trên phố Main, những ngôi nhà đều trên phố River và tất cả mọi người đều sống ở phía Nam Tuyến Đường 9 noi mà vỉa hè đã vỡ ra thành những khối bêtong nhỏ xếp lổm chổm – thật là kinh khủng khi đi bộ trên đó, nhưng rất tốt cho việc ném vào những con opot điên cuồng những con vật khốn khổ nhất còn sống, bạn chưa bao giờ nhìn thấy trên phim đâu.

Gatlin không phải là một nơi phức tạp. Gatlin là Gatlin. Hàng xóm vẫn nhìn ra từ trên nhà họ trong cái nóng không thể chịu đựng nổi. Nhưng chẳng có ích gì, không có thứ gì thay đổi cả.

Ngày mai là ngày đi học đầu tiên của tôi, năm thứ 2 trường trung học Stonewall Jackson, và tôi đã biết mọi điều sẽ xảy ra – nơi tôi ngồi, người tôi nói chuyện, những câu chuyện đùa, những cô gái, chỗ đỗ xe.

Không bao giờ có điều gì bất ngờ ở Gatlin cả. Chúng tôi gần như là tâm điểm của nơi xa xôi hẻo lánh.

Ít nhất thì đó là điều tôi nghĩ. Tôi gập cuốn sách đã nát, Lò sát sinh 5. Lấy ra chiếc iPod và tắt điện đi trong buổi tối cuối cùng của mùa hè.

Hóa ra tôi không thể nhầm lẫn hơn được nữa.

Có một lời nguyền

Một cô gái

Và cuối cùng, là một nấm mồ.

Tôi thậm chí chưa bao giờ thấy điều đó xảy tới.

Xem chữ ký của Alice
Tài sản
Xem tài sản của Alice
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:


Được sửa bởi Alice ngày Thu Mar 21, 2013 6:36 am; sửa lần 1.

Thu Mar 21, 2013 6:34 am
Alice
Alice
☼Queen

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


9.02

Cái hố trên bầu trời.



Gà rán, khoai tây nghiền nhừ và nước xốt, đậu tây, bánh bích quy – tất cả nằm lạnh lẽo và bị đông trong lò nướng Amma để lại. Thường thì bà hâm nóng lại bữa tối cho tôi lúc tôi đi tập bóng về, nhưng hôm nay thì không. Tôi đang gặp rắc rối đây. Amma đang giận dữ, ngồi ở bàn, ăn kẹo Red Hots và viết sột soạt vào trò chơi ô chữ của tờ New York Times. Bố tôi đã bí mật đăng kí ấn bản Sunday, bời vì những ô chữ trong The Stars and Stripes có quá nhiều lỗi chính tả, còn ở báo Reader’s Digest thì lại quá ngắn. Tôi không biết làm thế nào bố có thể qua mắt được Carlton Eaton, người chắc hẳn sẽ cho cả thành phố này biết chúng tôi quá tốt nên không thèm đọc The Stars and Stripes, nhưng chẳng có điều gì mà bố tôi không làm được cho Amma cả.

Bà đẩy chiếc đĩa về hướng của tôi, không cần nhìn mà vẫn nhìn được tôi. Tôi ăn ngấu nghiến khoai tây nghiền đông và gà. Amma không ghét điều gì hơn việc thức ăn còn trên đĩa. Tôi cố tránh khỏi tầm ngắm của chiếc bút chì đen số 2 đặc biệt của bà, chuyên dùng cho giải ô chữ, bà gọt nó sắc đến nỗi nó hoàn toàn có thể làm máu chảy được. Tối nay thì có thể lắm.

Tôi lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp, đều đều trên mái nhà. Không có một tiếng động nào khác ở trong phòng cả. Amma gõ bút chì vào bàn.

“9 chữ, 2 tiếng. Sự giam hãm hoặc nỗi khổ từ việc làm sai trái.” Bà quăng cho tôi một cái nhìn khác. Tôi lại cho một thìa đầy khoai tây vào miệng. Tôi biết điều gì sắp xảy ra.9 chữ.

“T.R.Ư.N.G P.H.A.T. Có nghĩa là trừng trị. Có nghĩa là nếu cháu không đi học muộn nữa, thì cháu sẽ không phải rời khỏi nhà này.”

Tôi thắc mắc ai đã gọi và nói cho bà biết là tôi đã đi học muộn, hoặc có khả năng là chẳng ai gọi cả. Bà gọt bút chì, mặc dù nó đã nhọn lắm rồi, mài nó vào máy gọt bút chì tự động ở quầy bếp. Bà vẫn còn đăm đăm không nhìn tôi, điều này còn tệ hơn việc nhìn chằm chằm thẳng vào mắt tôi.

Tôi đi tới nơi bà đang gọt và vòng tay quanh bà, ôm chặt. “Thôi mà Amma. Đừng giận cháu nữa. Trời sáng nay mưa thế mà. Bà cũng không muốn bọn cháu lái xe nhanh trong trời mưa mà?”

Bà nhướng mày lên, nhưng biểu hiện mềm mỏng hơn. “Ờ, có vẻ như trời sẽ còn mưa từ lúc này cho đến khi cháu đi cắt tóc, thế nên cháu hãy tính cách mà đến trường trước khi chuông reo đi.”

“Vâng ạ.” Tôi ôm chặt Amma lần nữa và quay trở lại với khoai tây đông. “Bà sẽ không bao giờ tin nổi chuyện gì đã xảy ra hôm nay đâu. Có một cô gái mới ở lớp cháu.” Tôi không biết tại sao tôi lại nói điều đó, có lẽ nó vẫn còn đang ở trong đầu tôi.

“Cháu nghĩ ta không biết Lena Duchannes ư?” Bánh quy nghẹn lại trong cổ họng tôi. Lena Duchannes, phát âm giọng miền Nam, có cùng vần với mưa. Cách mà Amma phát âm, bạn sẽ nghĩ từ đó có thêm âm tiết nữa. Du-kay-yane.

“Tên cô ấy đấy ạ? Lena?”

Amma đẩy một cốc sô-cô-la sữa về phía tôi. “Đúng mà cũng không đúng và đó cũng không phải là việc của cháu. Cháu không nên dây dưa với những thứ mà mình không biết về nó. Ethan Wate ạ.”

Amma luôn luôn nói những điều bí ẩn và chẳng bao giờ cho bạn thêm thông tin gì hơn điều đó. Tôi chỉ mới đến nhà bà ở Wader’s Creek lúc bé, nhưng tôi biết hầu hết mọi người ở đó. Amma là người đọc lá bài tarot được tôn trọng nhất trong vòng 100 dặm ở Gatlin, giống như mẹ bà và bà của bà. 6 thế hệ đọc lá bài. Gatlin đầy rẫy những tín đồ Tin Lành sùng đạo, người theo Hội giám lý và những người có niềm tin vào phép lạ, nhưng không ai trong số họ có thể kháng cự lại sự cám dỗ của những lá bài, khả năng thay đổi số mệnh của chính họ. Bởi vì đó là những gì mà mọi người tin một người đọc lá bài có quyền năng đặc biệt có khả năng làm, thế nên Amma đương nhiên là một thế lực đáng ghờm.

Đôi khi tôi tìm thấy những lá bùa tự làm của bà trong ngăn kéo đựng tất hay treo ở trên phòng làm việc của bố tôi. Tôi chỉ dám hỏi những lá bùa đó dùng để làm gì một lần duy nhất. Bố tôi trêu Amma mỗi lần tìm thấy một lá, nhưng tôi để ý thấy bố chưa bao giờ gỡ một trong số chúng xuống. “Cẩn tắc vô áy náy. Tôi đoán ý bố là cẩn thận với Amma, người có thể khiến bạn áy náy vạn lần.

“Bà có nghe được điều gì về cô ấy không?”

“Cháu cẩn thận đấy. Một ngày nào đó cháu sẽ đào một hố trên bầu trời và tất cả vũ trụ sẽ rơi qua hố đó. Rồi tất cả chúng ta sẽ ở trong một tình thế rất khó khăn.”

Bố tôi lê chân vào bếp trong bộ pyjamas. Bố tự rót cho mình một cốc cà phê và lấy một hộp Lúa mì nghiền(Shredded Wheat) trong phòng để thức ăn. Tôi có thể thấy đôi nhét tai bằng sáp màu vàng vẫn nhét trong tai bố. Lúa mì nghiền nghĩa là bố sắp bắt đầu ngày mới. Đôi nhét tai có nghĩa là ngày vẫn chưa thực sự bắt đầu.

Tôi nghiêng người và nói nhỏ vào tai Amma, “Bà đã biết gì?”

Amma giật mạnh chiếc đĩa của tôi và để vào bồn rửa. Bà rửa mấy cục xương giống như xương vai lợn, điều này kì lạ thật vì chúng tôi ăn thịt gà tối nay, và đặt chúng vào đĩa. “Điều này chẳng liên quan gì đến cháu cả. Điều mà ta muốn biết bây giờ là tại sao cháu lại có hứng thú thế?”

Tôi nhún vai. “Cháu đâu có, thật ạ, chỉ là tò mò thôi.”

“Cháu biết người ta nói gì về sự tò mò rồi đấy.” Bà chọc nĩa vào mẩu bánh bơ sữa của tôi. Rồi ném cho tôi một ánh nhìn, và đi mất.

Bố tôi còn nhìn thấy cánh cửa nhà bếp vẫn đu đưa sau khi bà đi, và lấy một chiếc nhét tai xuống. “Trường học thế nào?”

“Cũng tốt ạ.”

“Con làm gì với Amma đấy?”

“Con đi muộn.”

Bố nhìn kĩ mặt tôi, tôi nhìn kĩ mặt bố.

“Số 2?”

Tôi gật đầu

“Sắc không?”

“Lúc đầu đã sắc rồi, sau đó bà lại gọt cho nó sắc hơn nữa.”

Tôi thở dài, bố tôi hơi mỉm cười, điều này thật hiếm hoi. Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm dâng lên, có lẽ là sự thành công.

“Có biết bố đã bao lần ngồi ở bàn ăn cổ này trong khi bà gọt bút chì lúc nhỏ không?” Bố hỏi mặc dù đó không thực sự là câu hỏi. Chiếc bàn lốm đốm thuốc màu, keo dán và vết tích của tất cả người nhà Wates ở trước tôi, là một trong những đồ cổ nhất trong gia đình tôi.

Tôi mỉm cười. Bố tôi lấy bát ngũ cốc và vẫy thìa về phía tôi. Amma đã nuôi bố lớn, một sự thật mà tôi luôn được nhắc nhở mỗi khi có ý định hỗn láo với Amma lúc bé.

“V.Ô S.Ố” Bố đánh vần từ đó khi đổ bát vào bồn rửa. “D.Ư T.H.Ừ.A, cũng có nghĩa là có quá nhiều người như con, Ethan Wate.”

Bố bước vào chỗ ánh đèn trong nhà bếp, nụ cười nửa miệng đã mất đi thành nụ cười ¼, và rồi nụ cười đó biến mất. Nhìn bố thậm chí còn tệ hơn ngày thường. Bóng trên mặt tối sầm hơn, bạn có thể nhìn thấy xương dưới lớp da. Khuôn mặt xanh xao vàng vọt vì không bao giờ ra khỏi nhà. Bố trông gần giống như xác chết biết đi. Thật là khó khi nhớ lại đó cùng là một người đã ngồi cùng tôi hàng giờ liền trên bở hồ ở Lake Moultrie, ăn bánh sandwiches salad gà và dạy tôi cách quăng dây câu. “Hất đằng sau và rồi thẳng phía trước. 10 và 2. 10 và 2, cứ làm giống như những chiếc kim đồng hồ.” 5 tháng vừa rồi là những tháng ngày rất khó khăn đối với bố. Ông thực sự yêu mẹ. Nhưng tôi cũng yêu mẹ như thế…

Bố lấy tách cà phê và bắt đầu lê bước vào phòng làm việc. Đã đến lúc phải đối diện với sự thật rồi. Có lẽ Macon Ravenwood không phải là người sống ẩn dật duy nhất trong thành phố. Tôi không nghĩ thành phố này đủ rộng để có 2 Boo Radley. Nhưng đây là chuyện nên nói nhất cho cuộc nói chuyện mà chúng tôi đã có trong nhiều tháng nay và tôi không muốn bố đi mất.

“Cuốn sách thế nào rồi ạ?” Tôi nói buột ra. Ở lại và nói chuyện với con. Đó là ý của tôi.

Bố trông ngạc nhiên và rồi nhún vai. “Nó sắp xong rồi. Vẫn còn có vài phần cần phải sửa.” Bố không thể. Đó là ý của bố.

“Cháu gái của Macon Ravenwood vừa chuyển đến thành phố.” Tôi nói những từ đó đúng lúc bố nhét tai trở lại. Không giống những lần khác của chúng tôi. Nghĩ gì về điều đó đi, đó là cách nói của tôi đối với mọi người gần đây.

Bố tôi bỏ một bên nhét tai ra, thở dài, và một bên nữa. “Cái gì cơ?” Ông đã gần bước trở lại phòng làm việc rồi. Thời gian cho cuộc nói chuyện của chúng tôi đang hết dần.

“Macon Ravenwood, bố có biết gì về ông ấy không?”

“Giống như những người khác thôi. Ta đoán đó là một người sống ẩn dật. Ông ấy đã không ra khỏi Trang viên Ravenwood trong nhiều năm rồi, theo ta biết thì là thế.” Ông đẩy cánh cửa mở và bước gần lối vào, nhưng tôi không đi theo. Tôi chỉ đứng ở cử.

Tôi không bao giờ bước chân vào đó cả. Tôi đã vào đó một lần, chỉ một lần duy nhất, năm tôi 7 tuổi. Bố tôi đã phát hiện tôi đang đọc cuốn tiểu thuyết ông viết trước khi ông kiểm tra lại. Phòng làm việc của bố là một nơi tối tăm, đáng sợ, trong đó có một bức vẽ vẫn được phủ bằng tấm vải trên ghết sofa cổ thời Victoria. Tôi tự biết ko bao giờ được hỏi dưới tấm vải là thứ gì. Qua chiếc sofa, gần cửa sổ, chiếc bàn làm việc làm từ gỗ gụ, một loại đồ cổ nữa được truyền lại cùng với ngôi nhà theo thế hệ, và những cuốn sách, những cuốn sách được bọc bằng da cũ, nặng đến nỗi chúng phải được đặt trên một trụ đứng mỗi khi muốn mở ra. Những thứ đó khiến chúng tôi bị ràng buộc với Gatlin, với mảnh đất nhà Wate, đúng như chúng đã bao bọc tổi tiên chúng tôi trong hơn trăm năm.

Ở trên bàn là bản thảo của bố. Tôi đã ngồi ở đó, trong một chiếc hộp bằng bìa cứng, và tôi phải biết trong đó có gì. Bố tôi viết truyện kinh dị gô-thich vì thế cho nên chẳng có bao nhiêu thứ trong truyện của ông phù hợp cho một đứa trẻ 7 tuổi đọc cả. Nhưng mọi ngôi nhà ở Gatlin đều đầy ắp bí mật và nhà tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Bố tôi đã thấy tôi, cuộn người trên ghế tràng kỉ trong phòng làm việc, những trang giấy trải khắp người, như một chai pháo hoa làm chiếc hộp nổ tung. Tôi không biết cách che đậy những dấu vết của mình. Có một số điều tôi tiếp thu được khá nhanh sau vụ đó. Tôi chỉ nhớ rằng bố đã la mắng tôi và mẹ tôi tìm thấy tôi đang khóc dưới gốc cây mộc lan cổ ở sân sau. “Có một số điều cũng là bí mật, Ethan ạ. Kể cả đối với người lớn.”

Tôi phải biết mọi thứ, Đấy chính là rắc rối của tôi. Đến bây giờ cũng vậy. Tôi muốn biết tại sao chúng tôi không thể rời khỏi ngôi nhà cổ vô giá trị này chỉ vì lí do 1 triệu người người nhà Wate đã sống ở đây trước tôi, đặc biệt khi mẹ tôi đã đi xa mãi mãi.

Nhưng không phải hôm nay. Tối nay tôi chỉ muốn nhớ lại chiếc bánh sandwiches salad gà và 10-2, những lúc bố ăn Lúa mì nghiền trong bếp, trêu trọc tôi. Tôi nghĩ mà lăn ra ngủ.

Xem chữ ký của Alice
Tài sản
Xem tài sản của Alice
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Thu Mar 21, 2013 6:35 am
Alice
Alice
☼Queen

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Trước khi chuông kêu vào ngày tiếp theo, Lena Duchannes là mọi thứ mà mọi người ở Jackson có thể bàn đến. Không hiểu tại sao cho dù có bão bùng hay mất điện, Loretta Snow và Eugenie Asher, mẹ của Savannah và Emily vẫn làm bữa tối và gọi hầu hết mọi người trong thành phố nói cho họ biết rằng “họ hàng” của lão Macon Ravenwood điên rồ đang lái xe khắp Gatlin trên con xe tang của ông ta, con xe mà họ chắc chắn rằng lão dùng đẻ chuyên chở người chết khi không có ai theo dõi. Từ đó chuyện này lại càng trở nên man rợ hơn.

Có 2 điều mà bạn có thể hoàn toàn tin tưởng ở Gatlin. Thứ nhất, bạn có thể rất khác lạ, thậm chí là điên rồ, chỉ khi nào bạn thỉnh thoảng rời khỏi nhà thì mọi người mới không nghĩ bạn là một tên giết người bằng rìu. Thứ 2, nếu có câu chuyện nào để kể, thì bạn có thể chắc chắn rằng sẽ có ai đó kể nó. Một cô gái mới trong thành phố chuyển đến Lâu đài ma ám với người không-bao-giờ-ra-khỏi-nhà trong thành phố, đấy là một câu chuyện, có lẽ là câu chuyện lớn nhất tác động vào Gatlin kể từ tai nạn của mẹ tôi. Thế nên không biết tại sao tôi lại ngạc nhiên khi mọi người đều nói về cô ấy – tất cả ngoại trừ bọn con trai. Bọn nó có chuyện cần nói đầu tiên.

“Có gì nào Em?” Link đóng sầm cửa tủ đồ.

“Tính buổi kiểm tra của bọn cổ vũ, như kiểu 4 của 8, 3 của 7, và một vài đứa 1 của 4.” Emory không cả thèm tính bọn con gái năm nhất mà cậu ta xếp hạng dưới 4.

Tôi đóng sầm cửa rủ đồ. “ Đây mà là tin tức á? Bọn nó đều là những đứa mà chúng mình gặp ở Daree Keen thứ 7 hàng tuần.”

Emory cười và vỗ vào vai tôi. “Nhưng bọn nó tham gia vào cuộc chơi rồi Wate ạ.” Cậu ta nhìn bọn con gái trong hành lang. “Và tao thì sẵn sàng chơi rồi đây.” Tất cả những thứ cậu ta làm là nói. Năm trước khi chúng tôi là năm nhất cậu ta suốt ngày nói về những anh chị lớp trên rất hot mà cậu ta nghĩ cậu ta sẽ đi gặp vì cậu ta đã được vào đội rồi. Emory cũng là người hay ảo tưởng như Link. Cậu ta rất bủn xỉn. Người Watkinses đều thế.

Shawn lắc đầu. “Giống như hái đào khỏi cây leo ý.”

“Đào mọc ở trên cây cơ mà.” Tôi cảm thấy bực mình, có lẽ bởi vì tôi suốt ngày gặp mặt với đám con trai này ở chỗ bán tạp chí Stop & Steal trước trường và bị bắt buộc phải nghe cuộc nói chuyện giống như nhau trong khi Earl nằm dài trên mũi xe, lật qua lật lại mục cậu ta đọc duy nhất: chỗ có những cô gái mặc bikini.

Shawn nhìn tôi, lúng túng. “Mày nói gì cơ?”

Tôi không biết tại sao tôi lại bận tâm đến chuyện này làm gì. Đây là đoạn nói chuyện ngu ngốc, cũng ngu ngốc như việc cả lũ con trai phải gặp mặt trước giờ học sáng thứ 4 hàng tuần vậy. Tôi nghĩ chuyện này như là một cuộc điểm danh vậy. Một số thứ mà bạn nên làm khi bạn ở trong đội bóng: ngồi chung trong phòng ăn trưa, đi đến bữa tiệc của Savannah Snow, mời một cô bạn ở đội cổ cũ đến vũ hội mùa đông, đi chơi ở Lake Moultrie vào ngày cuối tuần. Bạn có thể giải quyết hầu hết mọi thứ nếu bạn xuất hiện ở cuộc điểm danh. Chỉ có điều việc xuất hiện đối với tôi càng ngày càng khó hăn hơn, tôi cũng không biết lí do tại sao.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời khi tôi nhìn thấy cô ấy.

Cho dù tôi không nhìn thấy nhưng tôi đã biết cô ấy đang ở đây, vì hành lang thường ngày bị nhồi nhét bởi bao nhiêu con người chạy vội vã đến tủ đồ để lấy đồ trước tiếng chuông thứ 2, giờ đã được dọn sạch chỉ trong tích tắc. Thực ra là mọi người bước sang 2 bên khi cô ấy đi xuống hành lang. Giống như một ngôi sao nhạc rock.

Hoặc là một người bệnh hủi.

Nhưng tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu xám, khoác chiếc áo khoác đi đường màu trắng thêu chữ Munich và đôi giày Converse cũ nát màu đen lộ ra phía dưới. Một cô gái đeo chiếc vòng dài ở cổ cùng nhiều thứ đồ đạc lủng lẳng – một chiếc nhẫn nhựa từ máy thổi bong bóng, ghim băng, và vài thứ đồ mà tôi không nhìn thấy vì ở quá xa. Một cô gái không giống bắt nguồn từ Gatlin. Tôi không thể dời mắt mình khỏi cô ấy.

Cháu gái của Macon Ravenwood. Tôi làm sao vậy nhỉ?

Cô ấy gài lọn tóc quăn màu đen phía sau tai, sơn móng tay bóng bắt sáng huỳnh quang. Bàn tay cô ấy có rất nhiều vết mực đen, cứ như cô ấy đã viết lên đó. Cô ấy đi xuống hành lang, như thể mọi người không hề tồn tại. Cô ấy có đôi mắt màu xanh lá cây, xanh nhất mà tôi từng thấy.

“Ờ cô ấy hot thật đây.” Billy nói.

Tôi biết bọn con trai đang nghĩ gì. Trong tích tắc, chúng nghĩ đến việc vứt bỏ lũ bạn gái, để đi tán tỉnh, chòng ghẹo cô ấy. Trong tích tắc, cô ấy là sự có thể.

Earl kiểm tra cô ấy nhanh chóng, rồi đóng sầm cửa tủ đồ. “Nếu mày bỏ qua việc cô ta là một con quái vật.”

Có cái gì đó trong cách nói của cậu ta hoặc là cái lí do mà cậu ta nói điều đó. Cô ấy là một con quái vật vì cô ấy không ở Gatlin, vì cô ấy không thèm đưa cho cậu ta cái nhìn thứ 2, hay thậm chí là cái nhìn thứ nhất. Nếu là thường ngày, tôi đã mặc kệ cậu ta và ngậm miệng lại, nhưng hôm nay tôi không thể ngậm miệng được.

“Vậy cô ấy tự nhiên đã là một con quái vật phải không, sao lại thế? Tại vì cô ấy không mặc đồng phục, tóc không vàng, váy không ngắn?”

Mặt của Earl rất dễ đoán. Đây là một trong những lần mà tôi phải tuân theo sự thỏa thuận ngầm giữa 2 người. “Tại vì cô ta là người nhà Ravenwood.

Thông điệp đã rõ ràng. Hot nhưng đừng nghĩ đến chuyện ấy. Cô ấy chẳng “có thể” chút nào. Mặc dù vậy điều đó không ngăn tôi nhìn cô ấy và tất cả mọi người cũng đang nhìn. Tất cả mọi người đều ở trong hành lang khóa mắt vào cô ấy, như thể cô ấy là con nai con bị bắt trong tâm điểm.

Nhưng cô ấy vẫn bước đi tiếp, chiếc vòng cổ kêu leng keng.





Vài phút sau, tôi đứng ở lối vào lớp Tiếng anh. Cô ấy ở đó, Lena Duchannes – Cô gái mới, người sẽ bị gọi như vậy trong 50 năm nữa kể từ bây giờ, nếu không bị gọi là cháu gái Lão già Ravenwood - đang cầm tờ giấy chuyển trường màu hồng cho cô English, người đang phải lé mắt để nhìn.

“Họ xáo trộn thời khóa biểu của em. Em không có tiết Tiếng anh.” Cô ấy đang nói. “Em có 2 tiết Lịch sử Mỹ ở trường cũ rồi.” Cô ấy có vẻ thất vọng và cố gắng không cười. Cô ấy chưa bao giờ học Lịch sử Mỹ đâu, không phải theo cái cách mà Mr Lee dạy.

“Tất nhiên rồi. Em ngồi vào chỗ nào trống đi.” Cô English đưa cho cô ấy một bản của truyện Giết con chim nhại, cuốn sách nhìn trông như chư bao giờ được mở ra kể từ khi người ta dựng thành phim.

Cô gái mới nhìn xuống và bắt gặp ánh nhìn của tôi. Tôi nhìn ra chỗ khác, nhưng đã quá muộn. Tôi cố không mỉm cười, nhưng tôi đang xấu hổ và điều đó chỉ khiến tôi cười mà thôi. Cô ấy không có vẻ để ý.

“Không cần đâu ạ. Em có rồi.” Cô ấy lấy ra một bản của cuốn sách có bìa cứng với hình cây khắc trên bìa. Nhìn cuốn sách trông cũ và sờn, giống như cô ấy đã đọc cuốn sách hơn một lần. “Đó là một trong những cuốn sách yêu thích của em.” Cô ấy nói với giọng như điều đó chẳng có gì lạ. Giờ thì tôi đang nhìn kĩ cô ấy.

Tôi có cảm giác như một chiếc xe ủi đang đập vào lưng. Emily đang chen qua lối vào cứ như tôi không hề đứng ở đó, đây là cách nói xin chào của cô ta và muốn tôi theo đến cuối lớp, chỗ bạn bè chúng tôi đang ngồi.

Cô gái mới ngồi vào ngay chiếc ghế trống ở dãy đầu, ở “xứ sở không một bóng người” phía trước bàn cô English. Nhầm chỗ rồi. Mọi người đều biết không được ngồi ở đó. Cô English có một bên mắt giả làm bằng thủy tinh, nếu bạn ngồi ở những chỗ khác, ngoại trừ trước mặt cô, cô sẽ không thể nhìn thấy bạn và bạn sẽ không bị gọi đứng lên. Lena sắp phải trả lời tất cả câu hỏi cho cả lớp.

Emily trông thích thú và cố tình đi qua chỗ ngồi của cô ấy, rồi đá vào túi Lena, làm những quyển sách rơi hết ra lối đi.

“Ối chết.” Emily cúi xuống, nhặt một cuốn sổ lò xo méo mó lên, cuốn sổ mất bìa và cái cách cô ta cầm như là đang cầm con chuột chết vậy. “Lena Duchannes. Là tên cậu à? Tớ tưởng là Ravenwood chứ.”

Lena ngẩng đầu lên, chậm rãi. “Tớ lấy lại quyển sách được chứ?”

Emily lật qua lật lại các trang giấy, cứ như cô ta không nghe thấy gì. “Đây là nhật ký của cậu à? Cậu là nhà văn à? Tuyệt nhỉ.”

Lena đưa một tay ra. “Làm ơn đấy.”

Emily cáu kỉnh đóng cuốn sổ lại và cầm nó ra xa Lena. “Tớ chỉ mượn một phút thôi được không? Tớ rất hân hạnh đọc những thứ cậu viết mà.”

“Tớ muốn nó quay trở lại chỗ cũ ngay bây giờ, làm ơn đấy.” Lena đứng lên, chuyện sắp trở nên thú vị rồi. Cháu gái của Lão già Ravenwood sắp sửa tự chôn mình vào cái hố không có đường lên. Không ai có trí nhớ giống như Emily.

“Trước hết cậu phải biết đọc đã.” Tôi chộp cuốn nhật ký từ tay Emily và đưa nó lại cho Lena. Rồi tôi ngồi vào chiếc bàn ngay sát cô ấy, ngay “xứ sở không một bóng người”, ở phía “Con mắt nhìn được”. Emily nhìn tôi, nhìn trông kinh ngạc. Tôi không biết tại sao tôi làm thế. Tôi cũng shock như cô ta thôi. Tôi chưa từng ngồi bàn đầu của bất kì lớp học nào trong đời cả. chuông vào lớp reo trước khi Emily có thể nói điều gì. Nhưng chuyện đó không quan trọng. tôi biết rồi tôi phải đối diện với chuyện này sau này. Lena mở cuốn sổ của cô ấy, không quan tâm đến 2 người còn lại.

“Chúng ta bắt đầu học được chưa đây mọi người?” Cô English nhìn từ bàn giáo viên.

Emily ngồi vào chỗ phía dưới thường ngày của cô ta, đủ cách xa bàn đầu để không phải trả lời bất cứ câu hỏi nào trong suốt cả năm học. Và ngày hôm nay, đủ cách xa cháu gái của Lão già Ravenwood, và lúc này, đủ cách xa tôi. Điều này cho tôi có cảm giác của sự giải phóng, mặc dù tôi phải phân tích mối quan hệ của Jem và Scout trong suốt 50 phút mà chưa đọc trước chương nào.

Khi chuông reo, tôi quay về phía Lena. Tôi không biết tôi định nói gì. Có lẽ tôi mong chờ cô ấy cảm ơn tôi. Nhưng cô ấy không nói gì lúc cất sách vào túi.

156. Cô ấy viết trên mu bàn tay, đó không phải một từ.

Mà là con số.

Xem chữ ký của Alice
Tài sản
Xem tài sản của Alice
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Thu Mar 21, 2013 6:38 am
Alice
Alice
☼Queen

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Lena Duchannes không nói chuyện lại với tôi. Không phải ngày hôm nay. Không phải tuần này. Nhưng điều đó không ngăn tôi nghĩ đến cô ấy hoặc nhìn thấy cô ấy hầu hết ở mọi nơi mà tôi cố gắng không nhìn. Không phải cô ấy đang làm phiền tôi, không hẳn là thế. Không phải là chuyện cô ấy trông như thế nào, cô ấy rất đẹp, chỉ có điều cô ấy luôn luôn mặc những bộ quần áo không phù hợp và đôi giày sneaker rách tả tơi. Không phải là những gì cô ấy phát biểu trong lớp – thường là những thứ mà họ không dám nói. Không phải chuyện cô ấy khác biệt với tất cả những cô gái khác ở Jackson, điều đó là rõ ràng.

Đó là vì cô ấy đã làm tôi nhận ra tôi cũng giống những người còn lại, cho dù tôi vẫn giả vờ là mình không giống.

Trời đã mưa cả ngày. Tôi đang ngồi trong lớp học làm gốm, còn được gọi là lớp ABĐ “Điểm A bảo đảm” vì lớp học được phân loại dựa vào nỗ lực. Tôi đăng kí vào lớp học gốm từ mùa xuân năm vừa rồi vì phải thực hiện yêu cầu về nghệ thuật của mình và phải hết sức tránh ra khỏi ban nhạc đang luyện tập ầm ĩ tầng dưới được chỉ đạo bởi cô Spider điên cuồng gầy trơ xương nhiệt tình quá mức. Savannah ngồi cạnh tôi. Tôi là đứa con trai duy nhất trong lớp, và bởi vì tôi là con trai cho nên tôi chẳng biết tôi phải làm gì tiếp theo.

“Hôm này là ngày dành cho thực hành, các em không bị phân loại ở đây. Hãy cảm nhận chỗ đất sét dưới tay các em. Thư giãn đầu óc và không quan tâm đến ban nhạc tầng dưới.” Cô Abernathy nhăn mặt khi ban nhạc tầng dưới tàn sát thứ gì đó giống nhưlà “Dixie”

“Đào sâu, cảm nhận con đường đến tâm hồn.”

Tôi đẩy bàn xoay gốm và nhìn vào cục đất sét khi nó bắt đầu quay tròn trước mặt. Tôi thở dài. Cái này cũng tệ như ban nhạc vậy. Sau đó, căn phòng im lặng và tiếng vo ve của bàn xoay gốm nhấn chìm tiếng nói huyên thuyên của những người ngồi phía sau. Điệu nhạc tầng dưới thay đổi. Tôi nghe thấy tiếng vi-ô-lông, hoặc là có thể là cây vi-ô-lông to hơn, viola, tôi nghĩ vậy. Bản nhạc thật đẹp và buồn, nó làm cho người ta thấp thỏm không yên. Âm thanh thô của bản nhạc còn có tài năng hơn cô Spider có khă năng chỉ đạo. Tôi nhìn xung quanh, không có ai có vẻ để ý đến bản nhạc cả. Âm thanh của bản nhạc cứ trườn dưới làn da tôi.

Tôi nhận ra giai điệu này, và trong vài giây tôi có thể nghe thấy lời hát trong đầu, rõ ràng như tôi đang nghe iPod. Nhưng lần này lời hát đã thay đổi

Trăng 16, 16 năm

Tiếng sấm văng vẳng bên tai anh

16 dặm nữa cô ấy đến gần

16 tìm kiếm nỗi sợ hãi 16



Khi nhìn vào cục đất sét đang xoay tròn trước mặt thì nó trở nên mờ hơn. Tôi càng cố nhìn, căn phòng càng mờ đi, hòa tan, hòa tan, cho đến khi đất sét cũng xoay tròn với căn phòng, bàn ghế, cả ghế ngồi của tôi nữa. Cứ như tất cả bị buộc chặt vào nhau trong cơn lốc chuyển động không ngớt, cùng với nhịp điệu của bài hát từ phòng âm nhạc. Chậm rãi, tôi với một cánh tay ra và lê vào cục đất sét

Rồi chớp nhoáng, cả căn phòng đang quay tít hòa thành một hình ảnh –

Tôi đang rơi

Chúng tôi đang rơi.

Tôi lại trở lại giấc mơ đó. Tôi thấy bàn tay cô ấy. Tôi thấy bàn tay tôi cầm lấy bàn tay đó, những ngón tay tôi ấn sâu vào làn da, cổ tay cô ấy và cố gắng hết sức để giữ chặt lấy, nhưng cô ấy đang trượt đi, tôi có thể cảm nhận điều đó.

“Đừng buông ra.” Tôi muốn giúp cô ấy, muốn giữ lấy, tôi mong muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì mà mình từng mong muốn. Và sau đó, cô ấy trượt khỏi ngón tay tôi…

“Ethan, em đang làm gì đó?” Cô Abernathy có vẻ lo lắng.

Tôi mở mắt ra, cố gắng tập trung, cố gắng mang tôi trở lại hiện tại. Tôi đã mơ giấc mơ này kể từ khi mẹ mất, nhưng đây là lần đầu tiên giác mơ xuất hiện ban ngày. Tôi nhìn vào bàn tay màu xám đầy bùn, bị dính đất sét khô. Đất sét ở bàn xoay gốm bị hằn rõ dấu vết của bàn tay giống như tôi chỉ vừa mới dừng lại những gì mình vừa làm. Tôi nhìn kĩ hơn. Bàn tay quá nhỏ, không phải tay của tôi. Là bàn tay của con gái.

Là bàn tay của cô ấy.

Tôi nhìn xuống kẽ móng tay dính đất sét lúc tôi bấm vào cổ tay cô ấy.

“Ethan, ít nhất em cũng nên nặn ra thứ gì đó thành hình chứ.” Cô Abernathy đặt tay vào vai tôi, tôi giật bắn người. Phía bên ngoài cửa sổ, tôi nghe được tiếng sấm nổ.

“Nhưng thưa cô Abernathy, em thì nghĩ linh hồn của Ethan đang nó chuyện với cậu ấy.” Savannah cười khúc khích, nghiêng người để nhìn cho rõ. “Tớ nghĩ nó bảo cậu là đi cắt móng tay đấy Ethan à.”

Con gái xung quanh tôi bắt đầu cười. Tôi xóa dấu vân tay bằng bàn tay mình, để nó trở lại thành màu xám bình thường. Tôi đứng dậy, lau tay vào quần khi chuông reo. Tôi chộp lấy ba lô và chạy ra nhanh, ních chân vội vào đôi high-tops (1) ẩm ướt khi ra khỏi lớp và gần vấp vào dây giày chưa buộc lúc chạy xuống 2 đợt cầu thang. Nếu tôi đã nhìn thấy nó, thì tôi phải tìm hiểu.

Tôi đẩy cánh cửa phòng nhạc bằng cả 2 tay. Sân khấu không có người, cả lớp đang đi thành hàng qua tôi. Tôi đi nhầm đường rồi, cứ cắm cúi mà đi xuống khi mà những người khác đang đi lên. Tôi hít một hơi thật sâu, biết trước tôi sẽ ngửi thấy mùi gì.

Chanh và hương thảo.

Cô Spider đang nhặt những bản nhạc in trên giấy ở những chiếc ghế gập mà cô thường hay dùng cho ban nhạc Jackson dở tệ. Tôi nói tới phía cô. “Thưa cô cho em hỏi, ai vừa chơi bản nhạc vừa rồi ạ?”

Cô cười về phía tôi, “Bọn cô vừa có một sự bổ sung tuyệt vời vào phần chơi nhạc cụ đây. Viola. Cô bạn vừa chuyển đến thị trấn —“

Không. Không thể như thế. Không phải là cô ấy mà.

Tôi quay lại và chạy đi trước khi cô giáo nói tên người đó.



*****************************





Khi chuông báo hiệu tiết thứ 8 kết thúc, Link đợi tôi trước cửa phòng để đồ, cậu ấy đang quệt quệt vào mái tóc chĩa nhọn và vuốt thẳng áo T-shirt Black Sabbath đã sờn.

“Tôi cần chìa khóa xe ông à.”

“Buổi tập thì sao?”

“Tôi không tập được. Có vài thứ cần làm.”

“Này cậu , cậu đang nói gì đấy?”

“Tôi chỉ cần chìa khóa xe thôi.” Tôi phải thoát khỏi đây. Mơ những giấc mơ đó, nghe được bài hát đó và bây giờ thì có thể gọi là bị che mắt giữa lớp học. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi, nhưng tôi biết chuyện đó rất tệ.

Nếu mẹ tôi sống, tôi chắc chắn sẽ kể cho mẹ mọi chuyện. Mẹ là như vậy, chúng tôi có thể kể cho mẹ nghe bất cứ điều gì. Nhưng mẹ đã đi rồi và bố tôi thì lúc nào cũng ở trong phòng làm việc, và Amma chắc sẽ giải muối khắp phòng trong một tháng nếu tôi nói với bà.

Tôi sẽ tự mình xoay sở.

Link giơ chìa khóa ra. “Huấn luyện viên sẽ giết ông đấy.”

“Tôi biết.”

“Và Amma sẽ biết.”

“Tôi biết.”

“Bà ấy sẽ đá đít cậu suốt quãng đường đến Hạt Line.” Cậu ấy vẫy tay khi tôi chộp lấy chìa khóa. “Đừng có mà ngu thế chứ.”

Tôi quay lại và chạy lao đi. Quá muộn rồi.



Chú thích:

(1) giày high-top: một loại giày thể thao, thường là bóng rổ
p/s: Trên Kst mới dịch được vài chap [Sách] Beautiful Creatures 4132844150Alice post chap 1 cho mọi người tham khảo.

Xem chữ ký của Alice
Tài sản
Xem tài sản của Alice
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Thu Mar 21, 2013 10:42 am
Kimmy Yurisaky
Kimmy Yurisaky
Super Senshi

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Thể loại ruột

Xem chữ ký của Kimmy Yurisaky
Tài sản
Xem tài sản của Kimmy Yurisaky
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Thu Mar 21, 2013 6:29 pm
princessloveteddy
princessloveteddy
Super Senshi

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Bí ẩn quá ~~Thể loại mìh thích nèk ~~

Xem chữ ký của princessloveteddy
Tài sản
Xem tài sản của princessloveteddy
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Thu Mar 21, 2013 6:53 pm
Sori Babie
Sori Babie
Sorimiyo Na

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


chia đọc kịp (nói chung là lừi)

Xem chữ ký của Sori Babie
Tài sản
Xem tài sản của Sori Babie
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Fri Mar 22, 2013 4:12 pm
Oguri Emi
Oguri Emi
Vip Senshi

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


cũng lạ lạ

Xem chữ ký của Oguri Emi
Tài sản
Xem tài sản của Oguri Emi
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Fri Mar 22, 2013 9:51 pm
Asayi Tenoh
Asayi Tenoh
☼Lady

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Trời ơi sao lắm chap zậy trời?

Xem chữ ký của Asayi Tenoh
Tài sản
Xem tài sản của Asayi Tenoh
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa: ">
Foods-Drinks:
Pet:

Fri Mar 22, 2013 10:20 pm
Sori Babie
Sori Babie
Sorimiyo Na

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Alice đăng nhìu qá ~ càng lừi =]]

Xem chữ ký của Sori Babie
Tài sản
Xem tài sản của Sori Babie
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Fri Mar 22, 2013 10:21 pm
Asayi Tenoh
Asayi Tenoh
☼Lady

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


*Đồng tình*

Xem chữ ký của Asayi Tenoh
Tài sản
Xem tài sản của Asayi Tenoh
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa: ">
Foods-Drinks:
Pet:

Sat Mar 23, 2013 7:46 am
princessloveteddy
princessloveteddy
Super Senshi

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Haizz,tâm huyết của dịch giả mờ ,mõi người cố gắng đọc đi ~~

Xem chữ ký của princessloveteddy
Tài sản
Xem tài sản của princessloveteddy
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Sat Mar 23, 2013 10:15 am
Kimmy Yurisaky
Kimmy Yurisaky
Super Senshi

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Ở tập 1 có mấy tờ báo đọc chẳng hiểu rì

Xem chữ ký của Kimmy Yurisaky
Tài sản
Xem tài sản của Kimmy Yurisaky
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Sat Mar 23, 2013 11:09 am
Alice
Alice
☼Queen

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


hình như sách này đã có bán ở các nhà sách rồi, bạn nào thích thì mua về đọc nha. Alice đã đọc hết cuốn này bằng tiếng Anh rồi, chuẩn bị đọc tiếp phần 2 "Darkness Beautiful" [Sách] Beautiful Creatures 3876821465Truyện hay nhưng day dưa quá, tới hết cuốn mà vẫn chưa có kết quả, y chang twilight vậy đó, nhiều phần lắm.

Xem chữ ký của Alice
Tài sản
Xem tài sản của Alice
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Sat Mar 23, 2013 11:18 am
princessloveteddy
princessloveteddy
Super Senshi

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


@Alice:Ở đâu thế Alice,mìh muốn mua quá đi ~~ [Sách] Beautiful Creatures 2037845114

Xem chữ ký của princessloveteddy
Tài sản
Xem tài sản của princessloveteddy
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Sat Mar 23, 2013 11:33 am
Sori Babie
Sori Babie
Sorimiyo Na

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


twilight á ~ Alice cũm coi hả

Xem chữ ký của Sori Babie
Tài sản
Xem tài sản của Sori Babie
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Sat Mar 23, 2013 10:27 pm
Asayi Tenoh
Asayi Tenoh
☼Lady

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


twilight là cái gì zậy?

Xem chữ ký của Asayi Tenoh
Tài sản
Xem tài sản của Asayi Tenoh
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa: ">
Foods-Drinks:
Pet:

Sat Mar 23, 2013 10:54 pm
Sori Babie
Sori Babie
Sorimiyo Na

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures


Twilight là Chạng Vạng , bộ tiểu thuyết này có 4 phần , 1 là Twilight (Chạng Vạng) , 2 là New Moon (Trặng Non) , 3 là Eclipse (Nhật Thực) , 4 là Break Dawn (Hừng Đồng) ~ nếu mún bíl thêm thì cứ google mà thẳng tiến

Xem chữ ký của Sori Babie
Tài sản
Xem tài sản của Sori Babie
Tài Sản
Vật Phẩm-Hoa:
Foods-Drinks:
Pet:

Sponsored content

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sách] Beautiful Creatures



Xem chữ ký của Sponsored content
Tài sản
Xem tài sản của Sponsored content



[Sách] Beautiful Creatures Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Theme created by thememotive.com. Powered by WordPress.org.
Convers: cubimtq, Edit: Alice-(sailorsenshi.forumvi.com)

Forum của Sailor Moon và Sailor Senshi